Nhà thần kinh học người Pháp Jean-Martin Charcot đã khám phá ra rằng: Một số bệnh nhân dường như có các vấn đề thần kinh (tê liệt, mù lòa, động kinh…) trong khi thực tế bộ não hay thần kinh không hề bị tổn hại gì để giải thích cho các khó khăn họ gặp phải. Mặc dù các bệnh nhân không thể kiểm soát các triệu chứng, một số có thể được “chữa trị” tạm thời bằng liệu pháp thôi miên. Điều này khiến Charcot tin rằng sự vô thức đã chặn việc tiếp cận tới các chức năng khác của bộ não. Ý tưởng này rất cấp tiến, bởi nó đã mang vô thức vào tư tưởng y học chính thống và đảo lộn niềm tin tồn tại gần 2.000 năm rằng chứng cuồng loạn là hội chứng của phụ nữ. Ban đầu người Hi Lạp cổ đại nghĩ căn nguyên của chứng này là do “tử cung di chuyển”. Hai sinh viên của Charcot đã mở rộng khái niệm này: Pierre Janet gợi ý rằng tâm trí có thể “phân li” hay ngăn cách các chức năng khác nhau, trong khi Sigmund Freud để xuất rằng điều này xảy ra khi các kí ức đau thương chuyển hóa thành các triệu chứng trên thân thể như một cách kìm nén chúng khỏi ý thức. Mặc dù có rất ít bằng chứng cho thấy sự kìm nén mà theo Freud là phải chịu trách nhiệm, giờ đây nhiều người đã chấp nhận ý tưởng các triệu chứng y tế nghiêm trọng như mù lòa và tê liệt có thể là do vô thức.
Ngành thần kinh học hiện đại để xuất răng các triệu chứng “cuồng loạn” hay “nguồn gốc do tâm lí”, như cách gọi bây giờ, có thể là do thùy trán cản trở các chức năng khác của bộ não. Vẫn chưa rõ chính xác vì sao điều này xảy ra, nhưng chúng ta biết rằng bệnh nhân có các triệu chứng này thường gặp những khó khăn về cảm xúc khác. Điều này cho thấy các triệu chứng không hoạt động theo cách là “cơ chế phòng vệ hiệu quả” như Freud đã đề ra, tuy vậy chúng có thể bị kích hoạt bởi cảm xúc theo cách khác.