Trong chiến dịch tranh cử để trở thành ứng viên tổng thống của Đảng Cộng hòa vào năm 2008, bà Hillary Clinton đã nhắc lại chuyến thăm vào năm 1996 tới Bosnia: “Tôi nhớ mình hạ cánh dưới hỏa lực bản tía. Đảng lẽ chúng tôi sẽ tham dự lễ chào mừng… nhưng rồi lại phải cúi đầu mà chạy.” Trên thực tế, các bức ảnh chuyến thăm cho thấy chẳng có tay bắn tỉa nào và lễ chào mừng ở đường băng được tổ chức cả. Bà Clinton thừa nhận rằng mình đã nói sai, bà đã có một kí ức khác. Trải nghiệm kí ức giả theo cách này có thể xảy ra với bất kì ai, bởi các kí ức của chúng ta không cố định mà dễ bị bóp méo và uốn nắn, giống như tái dựng vậy. Người tiên phong trong lĩnh vực này là nhà tâm lí học Elizabeth Loftus. Các nghiên cứu nổi tiếng của bà bao gồm việc phỏng vấn những người gặp sự cố thời thơ ấu, mà nhóm nghiên cứu đã biết trước nhờ cha mẹ của họ tiết lộ. Giữa các sự kiện thật đã xảy ra, Loftus chèn thêm một tai nạn hoàn toàn bịa đặt là người tham gia đã đi lạc trong một trung tâm thương mại. Qua vài cuộc phỏng vấn, khoảng một phần tư người được hỏi bắt đầu tin rằng sự kiện tưởng tượng này đã thực sự xảy ra, tới mức mà họ thêu dệt thêm các chi tiết từ “trí nhớ” của chính minh.
Những người chỉ trích nghiên cứu tranh luận rằng sự cố trung tâm thương mại có thể đã thực sự xảy ra. Có lẽ là cha mẹ đã quên nó hay hoàn toàn không biết, và cuộc phỏng vấn đã đánh thức kí ức thực sự về sự cố có thật này. Loftus đã nghĩ ra cách phản bác hoàn hảo. Bà và các đồng sự đã tái tạo nghiên cứu trung tâm thương mại, nhưng lần này nhiều người tham gia đã nhớ lại việc họ gặp Thỏ Bugs ở Disneyland – một sự kiện khó xảy ra vì Bugs là nhân vật của hãng Warner Brothers.