Vào cuối những năm 1970, nhà thần kinh học người Mĩ Antonio Damasio chú ý thấy điều gì đó kì lạ ở vài bệnh nhân của mình. Khi những phần nhất định trong bộ não của họ bị tổn thương thì dù các chức năng não khác vẫn bình thường, họ vẫn khó đưa ra quyết định. Ví dụ, một trong những bệnh nhân của ông bỏ ra nửa giờ cân nhắc thời gian tốt nhất cho cuộc hẹn tối, cuối cùng thì Damasio phải tự nói anh ta biết thời gian gặp. Các thí nghiệm sau đó thuyết phục Damasio rằng những phần bị tổn thương trong bộ não của các bệnh nhân này chịu trách nhiệm kết nối cảm xúc với tri thức và logic. Vì cảm xúc thường là trải nghiệm về mặt cơ thể, ông gọi lời giải thích về việc đưa ra quyết định này là “giả thuyết dấu hiệu cơ thể”. Các bệnh nhân bị tổn thương vùng vỏ não trước trán được cho xem các bức ảnh gây kích động như xác chết bị biến dạng hay cảnh làm tình, nhịp tim và các dấu hiệu cơ thể quan trọng khác của họ không tăng lên như những người không bị tổn thương não bộ. Tương tự, các bệnh nhân này không thể thành thạo một trò cờ bạc đơn giản mà sẽ mất sạch tiền, trong khi người bình thường sẽ nhìn ra cách kiếm lời từ nó. Giả thuyết dấu hiệu cơ thể cho rằng vùng vỏ não trước trán chứa đựng tri thức về các cảm xúc (như các cảm xúc tiêu cực đi cùng với việc mất tiền), điều khiến chúng ta đưa ra các lựa chọn tốt hơn. Các lựa chọn tốt không chỉ hợp lí, mà chúng cũng mang cảm xúc.
Vùng não bộ cụ thể liên quan đến giả thuyết dấu hiệu cơ thể là vùng vỏ thùy giữa trán, ở ngay đằng sau và phía trên đôi mắt của bạn. Ngoài việc quan sát tình trạng suy yếu ở các bệnh nhân, Damasio lập luận rằng thật hợp lí khi vùng này tham gia vào việc đưa ra quyết định. Nó không chỉ nhận thông tin từ tất cả các giác quan của chúng ta mà còn kết nối với trung tâm cảm xúc của bộ não ở hồi hải mã và hạch hạnh nhân. Đây là một phần của thuỳ não trước thùy trán, nơi lí trí xuất hiện.