HỮU NHƠN

Thí nghiệm bệnh viện tâm thần của Rosenhan

Đầu những năm 1970, nhà tâm lí học David Rosenhan tin răng định nghĩa y học cho bệnh tâm thần là rất mơ hồ và tùy theo ý tưởng bất chợt của mỗi bác sĩ. Ông quyết định kiểm tra bác sĩ tâm thần có thể phân biệt người “tỉnh” và người “điên” như thế nào bằng cách gửi tám người bạn tới phòng cấp cứu của bệnh viện, mỗi người giả vờ nghe thấy một giọng nói rằng “trống rỗng”, “rỗng không” và “tiếng bịch.” Cả tám người đều bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt và được vào nằm viện. Khi ở đó, theo hướng dẫn của Rosenhan, họ bắt đầu hành động bình thường và báo cáo rằng không còn nghe thấy “các giọng nói” đó nữa. “Các bệnh nhân giả” bị giữ lại viện, thường là hàng tuần liền, trong khi các nhân viên luôn diễn giải các hành vi bình thường là một phần của căn bệnh không tồn tại này. Khi tin tức về nghiên cứu lan ra, một bệnh viện của trường đại học địa phương cho rằng họ sẽ không gặp lỗi giống vậy, do đó Rosenhan hứa rằng sẽ gửi nhiều bệnh nhân giả đến hơn. Thực tế ông chẳng gửi ai cả, nhưng bệnh viện đó đã qui kết hơn 40 bệnh nhân thật là kẻ giả mạo và 23 người khác bị nghi là giả. Cơn chấn động từ nghiên cứu này được đặt tên đầy khiêu khích là “Tỉnh táo ở bệnh viện tâm thần” đã đập tan sự tự tin của ngành y, dẫn tới một hệ thống chẩn đoán mới phụ thuộc vào danh sách kiểm tra và các nghiên cứu khoa học cụ thể để xem các bác sĩ tâm thần có thể sử dụng chúng đáng tin cậy đến mức nào.

Bác sĩ tâm thần Robert Spitzer trả lời rằng nếu ông ngậm máu và nôn ra ở một phòng cấp cứu, giả vờ bị viêm loét dạ dày tá tràng, người ta không nên trách nhân viên vì bị lừa hay nên thay đổi định nghĩa của xuất huyết nội. Mặc dù đưa ra lời chỉ trích này, Spitzer đã dẫn đầu một cuộc cải cách về định nghĩa các bệnh tâm thần. Nhờ đó, các chẩn đoán hiện đại đã ít mơ hồ hơn và không còn phụ thuộc vào sự diễn giải của mỗi bác sĩ.

Hi, mình là Hữu Nhơn. Chào mừng bạn đến với blog của mình! Đây là nơi mình chia sẻ những câu chuyện về tâm lý, giáo dục và cuộc sống với mong muốn chạm đến những góc sâu nhất trong suy nghĩ và cảm xúc của bạn. Hy vọng mỗi bài viết sẽ mang đến cho bạn chút đồng cảm, chút suy tư và chút cảm hứng để tiếp tục hành trình phát triển bản thân.

More
articles

Tâm lí học

Ý thức

Ý thức từ lâu đã là đối tượng tranh luận giữa các nhà thần kinh học và các triết gia. Nghiên cứu bộ não hiện đại chỉ mới bắt đầu cung cấp một số hiểu biết về nó, và lí thuyết khu vực làm việc toàn diện là mô hình hữu ích nhất để diễn giải các bằng chứng hiện có. Phương pháp này cung cấp hiểu biết về các rối loạn ý thức như hôn mê và tình trạng thực vật kéo dài, cùng một số thông tin gợi ý rằng các tình trạng như tâm thần phân liệt liên quan tới sự thay đổi sâu sắc của các quá trình trong không gian làm việc toàn diện.

Đọc thêm »
Tâm lí học

Số bảy của Miller

Trong khi nghiên cứu của Miller tỏ ra khá vững vàng, các nghiên cứu gần đây đã đặt ra nghi vấn về nó.
Bạn có thực sự nhớ được bảy đoạn, hay bạn chỉ đang nhóm những đoạn đó thành các đoạn lớn hơn? Vào năm 2001, nhà tâm lí học người Mĩ Nelson Cowan tranh luận rằng dung lượng trí nhớ ngắn hạn ít hơn nhiều so với con số bảy. Khi chúng ta bị ngăn cản tạo ra các đoạn mới bởi đang đông thời thực hiện các nhiệm vụ khác, số lượng đoạn mà chúng ta nhớ được là gần bốn.

Đọc thêm »
Tâm lí học

Mô hình nút cổ chai của Broadbent

Lí thuyết gốc của Broadbent nói rằng các tín hiệu không thể đi qua nút cổ chai sẽ biến mất. Tuy nhiên, vào năm 1960, nhà tâm lí học người Anh Anne Treisman nhận thấy thuyết của Broadbent không giải thích được việc mọi người dù đang mê mải trong các nhiệm vụ phức tạp vẫn có thể phản ứng với âm thanh gọi tên mình. Treisman tranh luận rằng các tín hiệu không được xử lí thực ra bị giữ lại, cho phép các tín hiệu quan trọng hay đặc biệt ấn tượng thu hút sự chú ý của chúng ta.

Đọc thêm »
Shopping Cart