“Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?” Tất nhiên đây là câu hỏi bất hủ của Nữ Hoàng Độc Ác mắc chứng tự luyến từ câu chuyện cổ tích Công chúa Bạch Tuyết. Vô số nghiên cứu tâm lí học cho thấy trong cuộc sống thực hầu hết mọi người đều có một chút phù phiếm về bản thân, giống như Nữ Hoàng Độc Ác. Qua rất nhiều yếu tố đo lường, từ ngoại hình đẹp và độ nổi tiếng tới khả năng lái xe và dung lượng trí nhớ, con người bình thường tin rằng mình siêu việt hơn hầu hết những người khác. Hiện tượng này cũng xuất hiện trong các bối cảnh nghề nghiệp cụ thể. Nhà giao dịch chứng khoán thường thông báo về hiệu suất tồi tệ của đám giao dịch viên và tiếp tục tin vào năng lực tiên đoán của mình. Sự tự tin không đúng chỗ giải thích cho một số thói quen tồi tệ chung của con người, bao gồm các hành vi xấu cho sức khỏe như hút thuốc (“Nó sẽ khiến người khác mắc bệnh ung thư, nhưng tôi sẽ không sao”) và sự chậm trễ – cứ nghĩ về bao nhiêu dự án kết thúc chậm trễ và vượt ngân sách mà xem. Chứng ảo tưởng tự tôn này có biệt danh là “hiệu ứng Lake Wobegon”, được đặt theo tên một thị trấn giả tưởng do người kể chuyện tài ba Garrison Keillor sáng tạo. Ở thị trấn này “tất cả phụ nữ đều khỏe mạnh, tất cả đàn ông đều đẹp trai, và tất cả trẻ con đều tốt hơn mức trung bình.”
Hiệu ứng Lake Wobegon có một hiệu ứng sinh đôi tiêu cực gọi là hiệu ứng “tệ hơn trung bình”. Đây là niềm tin lệch lạc của chúng ta về việc không có khả năng thành công ở các thách thức bất thường, khó khăn như tung hứng hay đi xe một bánh. Hầu hết mọi người đều cho rằng mình tệ hơn mức trung bình ở những nhiệm vụ như thế, có lẽ vì không định lượng “mức trung bình” ở người khác là thế nào.